Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

[ LKTBLHN] Chương 2

| 2 |


Con người ta lúc bị đen đủi uống phải cốc nước lạnh thôi cũng bị giắt răng. Âu Dương Yến cảm thấy  mình hôm nay ra khỏi cửa đúng vào ngày xấu rồi, ban ngày gặp Lý Thương Châu khiến anh buồn bực không ít, hiếm hoi lắm mới có đựơc buổi tối có thể về nhà một lần lại gặp phải một con ma men, bị đụng phải cũng không nói làm gì, đằng này tay trái lại bị gãy xương, vấn đề chính là anh vốn là một kẻ tàn phế, trước mắt sẽ là một khoảng  thời gian dài không thể tự chăm sóc bản thân.

Mà càng khiến cho Âu Dương Yến tức giận chính là, rõ ràng anh mới là người bị đụng phải, là người bị chịu thiệt, nhưng cái kẻ gây chuyện kia lại bày ra bộ dáng oan khuất đáng thương, làm như anh là kẻ uống say rồi tông phải người ta không bằng.

Kiểm tra xong rồi đắp thạch cao cũng đã 12h đêm, Âu Dương Yến gọi điện  thoại cho Hình Tân nhờ cậu ta lái xe đến đón, mặt lạnh đứng chờ trong đại sảnh của bệnh viện. Hùng Thiên co quắp đứng một góc đến thở cũng không dám thở mạnh, lượng cồn trong máu sau va chạm vừa rồi cũng rất nhanh liền tiêu biến.

"…..Tôi …rất xin lỗi." Hùng Thiên khó khăn mở lời. Hắn là ‘say rượu lái xe’, tuy rằng đó chỉ là một chiếc xe đạp tồi tàn đến không thể tồi tàn hơn, nhưng dù sao thì cũng là hắn say rượu lái xe rồi gây chuyện. Gượng gạo gãi gãi đầu, thanh toán hết viện phí xong trong túi hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cố gắng nhớ xem tiền gửi trong ngân hàng còn lại bao nhiêu thì lại bi ai nhớ ra, sổ tiết kiệm  do Doanh Doanh cầm, hẳn là không có khả năng lấy lại.

"Đã uống rựơu rồi thì đừng có đi loanh quanh khắp nơi như vậy rồi mang phiền toái đến cho người khác. Gặp phải người như cậu, nếu thực là say rượu lái xe, tôi hôm nay không chừng chẳng toàn mạng mà về." Âu Dương Yến có chút khó chịu, nhìn Hùng Thiên bộ dáng khúm núm khiếp nhược khiến anh lại nhớ đến một người nào đó.

"Nếu cần cậu chịu trách nhiệm tôi sẽ nói, còn không tôi cũng không làm gì cậu. Cậu sợ cái gì chứ?" Một tay đẩy xe lăn, Âu Dương Yến chỉ đơn giản là không nhìn đến Hùng Thiên, đỡ phải càng nhìn càng khó chịu.

"Vâng…..thực xin lỗi….." Hùng Thiên vẫn cúi đầu xin lỗi, nhưng trong lòng lại bớt căng thẳng hơn nhiều. Người này  tuy rằng lúc nào cũng luôn là một bộ mặt lạnh lùng cứng rắn, nhưng lời nói vừa rồi khiến hắn nhẹ nhàng thở phào. Vạn nhất người ta muốn hắn bồi thường, chỉ sợ có đem hắn bán đi cũng chẳng trả nổi.

“Âu Dương!” Sau khi nhận được điện thoại của Âu Dương, Hình Tân rất nhanh đi đến.Đến nơi lại nhìn thấy cánh tay trái của Âu Dương Yến bị bó thành một cục, quần áo lấm lem bụi đất liền hoảng hốt, vội vàng hỏi: " Anh làm sao vậy!? Có nghiêm trọng không ? Chân có bị thương không ?"

 "Không có việc gì, cậu cứ bình tĩnh." Âu Dương Yến có chút hối hận, sao mà anh lại nghĩ đến việc gọi Hình Tân qua đây đón mình vậy chứ, cậu nhóc này nhát gan như vậy, nhất định là bị dọa cho phát hoảng luôn rồi.

"Chuyện này……….rất xin lỗi,……là do tôi không cẩn thận…..đụng phải anh ấy, tay anh ấy là bị gãy xương." Hùng Thiên lí nhí xin lỗi, không nghĩ đến Hình Tân thoạt nhìn trông hiền lành bình đạm như vậy lại kích động quát lớn: "Cậu không thể cẩn thận một chút à!? Uống rượu còn bò lên xe làm gì! Ngươi như cậu sao một chút lương tâm đạo đức xã hội cũng không có vậy hả?!"

Hình Tân vừa nghe Hùng Thiên nói đụng trúng Âu Dương Yến, lại ngửi được trên người hắn có mùi rượu liền nhận định chắc chắn là Hùng Thiên uống rượu say rồi lái xe. Âu Dương Yến mất đi hai chân cũng chính bởi tan nạn xe hơi, cho nên cậu thực sự lo sợ anh sẽ lại xảy ra chuyện chuyện gì nữa.

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Hình Tân vang lên, Âu Dương Yến rất chi là cảm kích người gọi điện đến . Hình Tân một bên tiếp điện thoại , tâm trạng vẫn còn kích động dữ lắm, nói cho người kia biết bạn mình vừa bị tai nạn, đối phương dường như là một người tính tình trầm ổn, hai ba câu đã khiến Hình Tân bình tĩnh lại. Đáp lại người kia vài câu, cậu ngắt máy.

"Âu Dương, ngoại trừ tay trái anh bị thương ra, những chỗ khác có làm sao không?"

"Ổn mà, chỉ có tay là bị thưong thôi. Cậu ta đi bằng xe đạp, không có nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu." Âu Dương vội vàng giải thích.

"Xe đạp á?" Hình Tân đem ánh mắt ‘sùng bái’ nhìn về phía Hùng Thiên, mà hắn hiện tại đầu cúi thấp đến độ muốn cắmvào ngực luôn cho rồi, "Siêu quá vậy anh!"


"Thực….. thực sự có lỗi….. "  Hùng Thiên ngoại trừ cậu này ra, vẫn luôn là xin lỗi.

Hình Tân đưa Âu Dương Yến về nhà, Hùng Thiên cũng đi cùng, xe đạp của hắn bây giờ chẳng khác nào đốn sắt vụn vất bên lề đường. Nếu Âu Dương Yến là một người bình thường, tứ chi toàn vẹn thì Hùng Thiên còn bớt áy náy đôi chút, nhưng cố tình Âu Dương Yến lại là người tàn tật, đã thế hắn còn khiến cho người ta bị thương, điều này khiến Hùng Thiên vô cùng bứt rứt, tự trách mãi không thôi. Nhất là khi nhìn đến Hình Tân giúp Âu Dương Yến thay quần áo, lương tâm lại càng thêm xoắn xuýt.

"A? Sao cậu còn chưa đi?" Giúp Âu Dương  Yến pha nước ấm rồi đỡ anh đi vào sau, Hình Tân đang tính đi lấy cho anh một bộ quần áo thì lại nhìn thấy Hùng Thiên còn đứng chôn chân trong phòng khách liền hỏi.

"A…. tôi…….. tôi chưa về đựơc. Anh ấy…..." Hùng Thiên đưa tay chỉ về phía phòng tắm, " Để anh ấy một mình như vậy…… sẽ không sao chứ.. ?"

Nhìn bộ dáng thành thực chân chất của Hùng Thiên, bao phẫn nộ của Hình Tân lúc trước dần tan biến. Nếu không phải lo lắng cho Âu Dương Yến, cậu cũng sẽ không tức giận mà mắng chửi Hùng Thiên như vậy.

“Tôi sẽ giúp anh ấy. Xin lỗi cậu, thái độ vừa rồi của tôi đúng là không phải. Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, chân của Âu Dương vốn đã không tiện , xảy ra va chạm vừa rồi lại càng thêm phiền phức. Mà cũng may cậu  là người có lương tâm, nếu gặp phải kẻ khác, khẳng định gây chuyện sẽ bỏ chạy, anh ấy có muốn đuổi theo cũng không được.”

Hùng Thiên đứng nghe vừa hối hận lại vừa tự trách . Trước đây bởi vì tiết kiệm tiền, hắn chưa bao giờ uống rượu, kết quả, lần đầu tiên uổng rượu liền gây hoạ. Thấy Hình Tân quay trở lại phòng tắm, Hùng Thiên liền lấy hết số tiền có trong ví ra, đặt trên bàn, lặng lẽ rời đi.

……………………………..

Bởi vì phải bó bột, Âu Dương Yến được ‘chuẩn’ một tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng . Ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên trong văn phòng ùn ùn kéo đến nhà thăm hỏi, đem đến một đống đồ ăn, chủ yếu đều là đồ ăn nhanh, giám đốc còn nhiệt tình vác thêm cả cái lò vi sóng đa năng đến tận nhà, nói cái gì mà để giúp anh nấu nướng tiện lợi hơn. Vài người nghĩ muốn giúp Âu Dương Yến thuê người giúp việc liền bị anh từ chối, anh không thích có người lạ ở trong  nhà. Hình Tân hăng hái xung phong nhận việc cũng bị Âu Dương Yến gạt đi, anh rất không mong cái ngày phòng bế nhà mình xảy ra hoả hoạn

Trong lúc mọi ngươi đang ồn ào suy xét xem trong khoảng thời gian này  nên giúp Âu Dương Yến xoay sở như thế nào,  một vị khách không mời đã tìm đến Âu Dương Yến, chính là người đã khiến anh bị thương, Hùng Thiên.

Hùng Thiên không tự nhiên bước vào nhà, vừa rôi thiếu chút liền bị Lí Phi lên cơn bạo phát dần cho một trận. May mà Hình Tân nhanh tay ngăn Lê Phi lại, cái mạng nhỏ của hắn mới được bảo toàn. Hùng Thiên chớp đôi mắt  thâm quầng, trên tay  xách theo hai cái cặp lồng, dưới hàng loạt ánh mắt nóng như lửa phóng đến ầm ầm, khẩn trương nói: “ Xin lỗi, ……. Tôi……tôi mang cơm đến cho anh ấy…….”

Lời vừa nói ra liền làm cho những người kia chuyển từ tức giận  sang ngạc nhiên, hết nhìn Hùng Thiên lại quay sang nhìn nhìn Âu Dương Yến. Mà Âu Dương Yến cũng có chút hồ đồ, tối hôm qua Hùng Thiên có để lại tiền, anh không nghĩ sẽ còn gặp lại hắn, nhưng hiện tại, Hùng Thiên thế nhưng lại mang cơm  đến tận nhà cho anh.

“Được rồi, cứ vậy đi. Là cậu làm Âu Dương bị thương, cậu phải chịu trách nhiệm. Nghe cho rõ nhá, nếu cậu không muốn bị người đuổi giết thì cứ nhớ kĩ, trước khi Âu Dương khoẻ hẳn, cậu phải phụ trách chăm lo bữa ăn cho anh ấy.”

Gỡ tay Hình Tân ra, Lê Phi đứng trước mặt Hùng Thiên hùng hổ nói, còn không quên bày ra bộ dáng lưu manh cầm khúc côn  gõ gõ trên người Hùng Thiên hai ba cái.

“Lê Phi! Nói linh tinh cái gì vậy?” Âu Dương Yến không hài lòng hướng Lê Phi  cao giọng. Anh không cần Hùng Thiên làm cái gì hết.

“Vị tiên sinh này, tôi không cần cậu phụ trách cái gì hết. Tiền viện phí  ngày hôm qua cậu đã thanh toán đủ, thuốc cũng là cậu mua, chúng ta không ai nợ ai, cậu không cần đến nữa.” Âu Dương Yến không thích Hùng Thiên, bởi vì bộ dáng yếu đuổi của hắn sẽ làm anh nhớ đến Lý Thương Châu.

“Đây là do tôi tự làm, anh hãy cứ nếm thử đi.” Hùng Thiên bị biểu hiện lạnh lùng cùng chán ghét của Âu Dương Yến làm cho có chút , nhưng lại nghĩ đến, vốn là do mình gây phiền toái cho người ta trước. Đặt cặp lồng lên bàn, Hùng Thiên ra về, cũng chưa nói có quay lại hay không.

Hùng Thiên vừa bước khỏi cửa, Lê Phi đã lăng xăng chạy tới mở nắp cặp lồng ra, ngạc nhiên kêu lên: "Thật hay đùa vậy, cái này thực sự là câu ta tự làm ?"  Đầy một cặp lồng  là canh xương hầm,  cái còn lại đựng cơm cùng thức ăn. Hương thơm lan toả  khiến cho Lê Phi mặc dù đã ăn no nhưng nước miếng vẫn chảy tràn . Nhưng tiếp đó, một bàn tay chụp trên đầu cậu, cặp lồng thức ăn trước mặt liền bị người đọat đi .

“Âu Dương, người kia có coi như lương tâm. Trước mắt anh ăn cơm đi đã, ăn xong rồi thì  nên nghỉ ngơi. Anh một thân một mình, chắn chắn sẽ không thể tự chăm sóc tốt bản thân. Nếu người kia có thể giúp, mà cho dù cậu ta không quay lại, chúng tôi vẫn sẽ tìm người chăm sóc anh. Tôi cũng không muốn mỗi ngày nhận điện báo vết thương của anh lại tăng thêm. Cứ định như thế, tiền công thì cứ trừ vào tiền lương của Mạc thiệu đi.” Tên nào đó mang dã tâm quan báo tư thù thành tâm nói.

Lê Phi hỏi: “Tại sao lại trừ vào tiền lương của anh Mạc??”

“Ai bảo hắn dám xuất ngoại hưởng tuần trăng mật!”

.


Âu Dương Yến không tiếp lời, nhìn đồ ăn thơm ngon nóng sốt trước mặt mà một chút khẩu vị cũng không có ….. trước đây, Lý Thương Châu cũng từng làm ra những món ăn thật ngon, thật hấp dẫn như vậy…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét