Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Mãi rồi mới thấy :">

[ Trọng sinh chi Trầm vân đoạt nhật - Quyển III/ Chương 21 ]


Ed: #Condở :">y

"Kì kì. . . . . . Mệt rồi à?"

Y đi đến chỗ tôi, nhẹ giọng hỏi. Tôi ngồi thẳng người, xoa xoa mi tâm, lắc lắc đầu.

Nhâm tam gia vẫn là đem xe lăn chậm rãi đẩy tới bên giường rồi đỡ tôi lên, thay tôi xếp lại chăn, sau đó ngồi ở bên giường. Tôi nghiêng đầu nhìn y, nói: [ Cùng tôi . . . . . nói một chút chuyện trước kia đi.]

Lượm lặt chút lá vàng rơi~

-- [ Trọng sinh chi Trầm vân đọat nhật - Quyển III _ chương 16 (thượng) ] --



Edit: Hải
Beta: XiaoM

Chỉ một đoạn ngắn mà thôi :"3

"Như vậy ..... rồi sẽ thế nào?" Tôi mờ mịt

Tôi hỏi y, "Chú như vậy, rồi sẽ lại thế nào đây?"

"Chú rốt cuộc, rốt cuộc là muốn thế nào?" Tôi vô lực lắc đầu. "Nhâm Tiêu Vân, tôi thật sự, thật sự không hiểu. Chú rốt cuộc là muốn tôi phải thế nào mới được? Hả?"

Tôi túm lấy vai y —— ngực đau buốt đến độ hít thở không thông.

"........... Chú thực sự yêu tôi? Đó là yêu cái dạng gì vậy? Chú yêu, tức là im lặng che giấu hết thảy, khiến tôi từ đầu đến cuối cái gì cũng đều không biết? Hay là, chú yêu, chính là đối với tôi giam cầm thi ngược, dùng người thân của tôi để uy hiếp tôi ----- thậm chí đến tột cùng, huỷ hoại hết thảy nhưng gì thuộc về tôi!?"

"Chú có biết tôi đã đau khổ như thế nào không ——? Chú có biết —— có biết tôi khi đó đã tôn kính chú như thế nào! Tôi, tôi —— chú có biết hay không, nếu khi đó chú nói cho tôi biết ......... Tôi là cái giá để ba tôi đổi lấy cổ phần Nhâm thị, nhưng cũng lại có thể khiến chú tiếp tục sống —— Tôi có lẽ sẽ cảm thấy thống khổ, nhưng, nhưng là . . . . . . Tôi . . . . . . "

Tôi nhìn y.

"Chú biết không ——? Nếu khi đó tôi biết được rồi, tôi biết, sự tồn tại của tôi có thể làm Tam thúc của tôi có thể sống, có thể khiến cho người quan trọng nhất với tôi tiếp tục sống —— cho dù là ba mẹ tôi, thật sự đối tôi một chút cảm tình cũng không có, tôi cũng hiểu được, thế là đáng giá . . . . . Chú có hiểu được hay không?"

Y kinh ngạc nhìn tôi, chậm rãi mở to mắt.

"Phải, phải rồi . . . . . . Chú làm sao mà hiểu được? Khi đó chú còn đang cùng Vương Tranh tranh đoạt công ty của tôi, chú lúc này có phải là muốn nói với tôi, đó là bởi vì, chú sợ tôi phải vất vả? . . . . . . Chú yêu tôi, vì vậy chú đối tốt với tôi —— mà phương pháp tốt nhất, chính là để cho mọi người chứng kiến, những gì tôi quý trọng rồi sẽ huỷ trong tay tôi như thế nào sao!"

"Sau đó, sau đó —— " Tôi ngửa đầu, nhìn quanh tứ phía.

"Chúng ta đều sống lại ."

"hết thảy mọi chuyện, đều chưa hề xảy ra. . . . . . Tôi còn có thể một lần nữa tiếp tục, trước khi tất cả mọi sai lầm xảy ra . . . . . Tôi đã nói với chính mình, lúc này đây tôi phải trở thành kẻ sống vì mình, tôi phải làm những việc tôi muốn làm. Tôi phải rời xa hết thảy những gì của quá khứ, tôi phải đứng lên từ thương tổn mà tiến lên phía trước, rời đi —— rời đi thật xa, rất xa . . . . . ."

"Tôi, tôi thật sự sợ, tôi . . . . . Tôi cũng biết đau mà, các người nói tôi không biết phải trái cũng được, tôi chỉ muốn có thể sống thật tốt mà thôi. Tôi, tôi cũng tự biết, tôi ngu ngốc, tôi yếu đuối, tôi mà không có chú thì thực không biết đã phải chết bao nhiêu lần, nhưng mà . . . . . "

Tôi khóc, nhìn y.

"Nhâm Tiêu Vân, tôi không nợ chú."

Tôi lắc đầu, ám ách nói.

"Tôi không nợ chú. Tôi không nợ cái gì của chú cả. Nhâm Tiêu Vân."

"Chú vì sao, vì sao, còn muốn, còn muốn theo tôi tới nơi này, . . . . . . ?

Tôi hỏi y : "Chú vì sao còn muốn cướp người tôi yêu quý, trân trọng như vậy?"

Y tắc nghẹn nơi yết hầu, chỉ có thể phát ra vài thanh âm vụn vỡ.

Tôi mệt mỏi tựa đầu vào vai y, khóc không thành tiếng.

Có thể làm gì được nữa chứ?

Tôi nắm chặt mảng ngọc trước ngực.

—— còn có thể, có thể làm được gì nữa đây?

Đa không thể trở về được rồi. Hết thảy, đều đã không còn kịp nữa.

Cho dù Vương Tranh thực sự là do y hại chết, tôi cũng không thể làm gì được.

Tôi nghẹn ngào, vùi đầu thật sâu vào lòng y.

Tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, thà cứ thế một người rời đi.

Rốt cuộc không thể gắng gượng được rồi.

=__=

Chỉ một đoạn ngắn mà thôi,
Mình không hiểu đủ để biên tập nốt cả chương.
Nhưng có như là chút đổi mới đi,
Lần đầu tiên Kỳ Nhật, cậu ấy dám dõng dạc như thế mà nói chuyện với Tam gia,
Cậu mệt mỏi đủ rồi, Tam gia cũng kìm nén đủ rồi,
Hai người họ vốn không ai nợ ai cả,
Buông tay đi thôi....

à mà, mình luôn cảm giác qua đoạn này rồi, Kỳ Nhật cũng gián tiếp chấp nhận tình cảm của Nhâm tam gia,
phải không nhỉ? :">

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

[TĐ] - Chương 3.2

Chương 3.2




Au: Lâm An
Ed: Hải

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu suy nghĩ loạn chuyển song chỉ có thể cắn môi mà không nói được lời nào, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm trầm,, lại đưa tay chống lên cửa, thanh âm có chút khàn khàn , “Những người như cậu ấy mà, trách sao người ta cứ thích gây khó dễ cho mình, thế nào cũng giống như là đang mời gọi người khác mau tới ăn hiếp người ta đi, người ta sẽ không phải kháng đâu mà…..”

 Dứt khoát quay đầu bỏ đi là câu trả lời của tôi cho mầy lời lăng nhăng của hắn, hung hăng đóng sập cửa lại, chỉnh đốn lại trang phục có chút xộc xệch mà trong đầu vẫn vướng mắc không thôi, Tiêu Đàn Dương nói sau này tôi đừng tới cầu xin hắn là có ý gì? Không lẽ Kiều Phi thực sự sẽ làm những chuyện mà tôi không ngờ tới? Kiều Phi vốn là kẻ rất trọng sĩ diện, dù hắn làm hay không làm ra chuyện gì đi nữa thì với bản tính kiêu ngạo cùng uy tín rất lớn mà hắn có, chỉ cần hắn nói một câu mà thôi, không ch