Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

[ Mục lục ] : Ly khai, thỉnh biệt lai hoa ngã - Neleta



Tác giả: Neleta
Thể loại: Đam mỹ hiện đại, 1x1, trung khuyển công, cường thụ, đoản văn
Tình trạng: Kết thúc
Edit: Đang tiến hành
...
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
...
<Kết thúc>

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

[TĐ] Chương 4

Đệ 4 chương



Au: Lâm An

Edit: Vụ


 Lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên, tôi vặn vẹo túm lấy cổ áo Tiêu Đàn Dương, trong đầu nhất thời hoàn toàn trống rỗng,  mắt nóng lên, nắm tay lại càng thêm run rẩy mà siết chặt lại.   

Hắn vẫn như cũ là một bộ dáng tươi cười đắc ý, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi. “Tôi biết rồi tôi biết rồi, không cần tức giận vầy chứ.”

Người này trong trí nhớ tám năm trước kia căn bản là cái kẻ có cũng như không, thế nhưng tại sao lúc này lại có thể đơn giản mà ảnh hưởng đến tâm tình tôi như vậy? không lẽ đây là cái giá cho một lần sống lại của tôi hay sao? Là hệ quả do tôi thay đổi lựa chọn của mình? Tất cả mọi chuyện đều phát triển trệch quỹ đạo, mặc tôi vùng vẫy tìm cách xoay chuyển? [ à thì đó là cái gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ấy :”> ]

Nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, tôi đưa tay lau mặt, mệt mỏi áp chế lửa giận trong lòng, “Cậu đùa giỡn như vậy đã đủ chưa? Đủ rồi thì làm phiền lui ra đi, đừng cản đường tôi.” 

Hắn chỉ là mỉm cười nghiêng người tránh đi, trong mắt hiện lên tình tự khó nói rõ, ghé cạnh tai tôi thấp giọng nói một câu, “ Trần Mặc, phải làm sao đây, hứng thú của tôi đối với cậu càng lúc càng tăng rồi….” 

Nhịn không được rùng mình một cái, tôi xoay người căm tức nhìn hắn, thế nhưng hắn lại tỏ vẻ không quan tâm làm như không có gì mà xoay người xuống lầu, tôi ngây người một lúc rồi mới bất đắc dĩ xoay người xuống lầu trở về nhà.

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

[ LKTBLHN] Chương 2

| 2 |


Con người ta lúc bị đen đủi uống phải cốc nước lạnh thôi cũng bị giắt răng. Âu Dương Yến cảm thấy  mình hôm nay ra khỏi cửa đúng vào ngày xấu rồi, ban ngày gặp Lý Thương Châu khiến anh buồn bực không ít, hiếm hoi lắm mới có đựơc buổi tối có thể về nhà một lần lại gặp phải một con ma men, bị đụng phải cũng không nói làm gì, đằng này tay trái lại bị gãy xương, vấn đề chính là anh vốn là một kẻ tàn phế, trước mắt sẽ là một khoảng  thời gian dài không thể tự chăm sóc bản thân.

Mà càng khiến cho Âu Dương Yến tức giận chính là, rõ ràng anh mới là người bị đụng phải, là người bị chịu thiệt, nhưng cái kẻ gây chuyện kia lại bày ra bộ dáng oan khuất đáng thương, làm như anh là kẻ uống say rồi tông phải người ta không bằng.

Kiểm tra xong rồi đắp thạch cao cũng đã 12h đêm, Âu Dương Yến gọi điện  thoại cho Hình Tân nhờ cậu ta lái xe đến đón, mặt lạnh đứng chờ trong đại sảnh của bệnh viện. Hùng Thiên co quắp đứng một góc đến thở cũng không dám thở mạnh, lượng cồn trong máu sau va chạm vừa rồi cũng rất nhanh liền tiêu biến.

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

[ LKTBLHN] Chương 1


|1 |


“Âu Dương, thấy bánh mì của tôi để đâu không?” Lí Phi uể oải nằm bẹp trên bàn làm việc của  Âu Dương, tay còn cầm lọ mứt hoa quả huơ huơ.

“Bánh mì á?” Một người thò đầu ra từ núi giấy tờ ngổn ngang, trên tay là miếng bánh đang gặm dở, “Ai da, ….tôi đói quá…..tiện tay……”

“Hình Tân! Sao cậu dám ăn bữa trưa của tôi! Mau phun hết ra đây! " Lê Phi bật dậy gào khóc thảm thiết, cướp miếng bánh trên tay Hình Tân nhét vào miệng, "Hình Tân, cậu có đói thì tự mua đồ về ăn đi. Lương tháng trước của tôi đã bị lão Mạc khấu trừ hết rồi, hiện tại là lấy bánh mì sống qua ngày đó, cậu lại còn ăn vụng nữa!" Lê Phi giận đến hai tay quờ quạng lung tung, cao thấp trên người Hình Tân mò mẫm đòi tiền bồi thường.

“Lại làm gì chọc tức cậu ta nữa vậy?” Âu Dương Yến từ ngăn tủ lấy ra hộp mì ăn liền ném cho Lê Phi. Thảo nào đồ ăn vặt trong văn phòng mấy bữa nay đi đâu hết, toàn bộ có khi đã tuồn hết vào bụng tiểu tử này rồi.

“Cũng có làm gì đâu à, tui có chọc chủ nhiệm mỗi tí.” Lê Phi hạnh phúc ăn mì ăn liền, không chút quan tâm điều mình vừa nói có bao nhiêu khiến người khác giật  mình.

“Mỗi tí của cậu á..?” trời sinh tính thành thật Hình Tân thật sự không dám tưởng tượng cái tình cảnh đó ra sao. Đừng nói cái gì mà trêu ghẹo này nọ, chỉ cần đứng trước con người đó là cậu  liền trở nên luống cuống ghê lắm

"Âu Dương, tôi ra ngoài bây giờ đây, anh chuẩn bị xong chưa ?" Ứng Cảnh từ văn phòng đi ra, lớn giọng hỏi.

"OK." Âu Dương Yến nói xong, Ứng Cảnh liền bước tới đẩy xe lăn rời đi.

"Ẻh? Ứng lão đại cùng Âu Dương muốn đi đâu vậy?"

 Người hỏi là Lê Phi, nhân viên có chức vụ thấp nhất trong phòng làm việc 2313.

"Buổi sáng Âu Dương có nói anh ấy muốn đến Cục Doanh thu nội địa." Hình Tân đẩy mắt kính, không chắc chắn trả lời. Lí Phi cắn môi gật gật đầu. Âu Dương Yến là kế toán, phụ trách toàn bộ  thu chi trong văn phòng, anh cần ra cục thuế vụ làm việc là chuyện bình thường.

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Mãi rồi mới thấy :">

[ Trọng sinh chi Trầm vân đoạt nhật - Quyển III/ Chương 21 ]


Ed: #Condở :">y

"Kì kì. . . . . . Mệt rồi à?"

Y đi đến chỗ tôi, nhẹ giọng hỏi. Tôi ngồi thẳng người, xoa xoa mi tâm, lắc lắc đầu.

Nhâm tam gia vẫn là đem xe lăn chậm rãi đẩy tới bên giường rồi đỡ tôi lên, thay tôi xếp lại chăn, sau đó ngồi ở bên giường. Tôi nghiêng đầu nhìn y, nói: [ Cùng tôi . . . . . nói một chút chuyện trước kia đi.]

Lượm lặt chút lá vàng rơi~

-- [ Trọng sinh chi Trầm vân đọat nhật - Quyển III _ chương 16 (thượng) ] --



Edit: Hải
Beta: XiaoM

Chỉ một đoạn ngắn mà thôi :"3

"Như vậy ..... rồi sẽ thế nào?" Tôi mờ mịt

Tôi hỏi y, "Chú như vậy, rồi sẽ lại thế nào đây?"

"Chú rốt cuộc, rốt cuộc là muốn thế nào?" Tôi vô lực lắc đầu. "Nhâm Tiêu Vân, tôi thật sự, thật sự không hiểu. Chú rốt cuộc là muốn tôi phải thế nào mới được? Hả?"

Tôi túm lấy vai y —— ngực đau buốt đến độ hít thở không thông.

"........... Chú thực sự yêu tôi? Đó là yêu cái dạng gì vậy? Chú yêu, tức là im lặng che giấu hết thảy, khiến tôi từ đầu đến cuối cái gì cũng đều không biết? Hay là, chú yêu, chính là đối với tôi giam cầm thi ngược, dùng người thân của tôi để uy hiếp tôi ----- thậm chí đến tột cùng, huỷ hoại hết thảy nhưng gì thuộc về tôi!?"

"Chú có biết tôi đã đau khổ như thế nào không ——? Chú có biết —— có biết tôi khi đó đã tôn kính chú như thế nào! Tôi, tôi —— chú có biết hay không, nếu khi đó chú nói cho tôi biết ......... Tôi là cái giá để ba tôi đổi lấy cổ phần Nhâm thị, nhưng cũng lại có thể khiến chú tiếp tục sống —— Tôi có lẽ sẽ cảm thấy thống khổ, nhưng, nhưng là . . . . . . Tôi . . . . . . "

Tôi nhìn y.

"Chú biết không ——? Nếu khi đó tôi biết được rồi, tôi biết, sự tồn tại của tôi có thể làm Tam thúc của tôi có thể sống, có thể khiến cho người quan trọng nhất với tôi tiếp tục sống —— cho dù là ba mẹ tôi, thật sự đối tôi một chút cảm tình cũng không có, tôi cũng hiểu được, thế là đáng giá . . . . . Chú có hiểu được hay không?"

Y kinh ngạc nhìn tôi, chậm rãi mở to mắt.

"Phải, phải rồi . . . . . . Chú làm sao mà hiểu được? Khi đó chú còn đang cùng Vương Tranh tranh đoạt công ty của tôi, chú lúc này có phải là muốn nói với tôi, đó là bởi vì, chú sợ tôi phải vất vả? . . . . . . Chú yêu tôi, vì vậy chú đối tốt với tôi —— mà phương pháp tốt nhất, chính là để cho mọi người chứng kiến, những gì tôi quý trọng rồi sẽ huỷ trong tay tôi như thế nào sao!"

"Sau đó, sau đó —— " Tôi ngửa đầu, nhìn quanh tứ phía.

"Chúng ta đều sống lại ."

"hết thảy mọi chuyện, đều chưa hề xảy ra. . . . . . Tôi còn có thể một lần nữa tiếp tục, trước khi tất cả mọi sai lầm xảy ra . . . . . Tôi đã nói với chính mình, lúc này đây tôi phải trở thành kẻ sống vì mình, tôi phải làm những việc tôi muốn làm. Tôi phải rời xa hết thảy những gì của quá khứ, tôi phải đứng lên từ thương tổn mà tiến lên phía trước, rời đi —— rời đi thật xa, rất xa . . . . . ."

"Tôi, tôi thật sự sợ, tôi . . . . . Tôi cũng biết đau mà, các người nói tôi không biết phải trái cũng được, tôi chỉ muốn có thể sống thật tốt mà thôi. Tôi, tôi cũng tự biết, tôi ngu ngốc, tôi yếu đuối, tôi mà không có chú thì thực không biết đã phải chết bao nhiêu lần, nhưng mà . . . . . "

Tôi khóc, nhìn y.

"Nhâm Tiêu Vân, tôi không nợ chú."

Tôi lắc đầu, ám ách nói.

"Tôi không nợ chú. Tôi không nợ cái gì của chú cả. Nhâm Tiêu Vân."

"Chú vì sao, vì sao, còn muốn, còn muốn theo tôi tới nơi này, . . . . . . ?

Tôi hỏi y : "Chú vì sao còn muốn cướp người tôi yêu quý, trân trọng như vậy?"

Y tắc nghẹn nơi yết hầu, chỉ có thể phát ra vài thanh âm vụn vỡ.

Tôi mệt mỏi tựa đầu vào vai y, khóc không thành tiếng.

Có thể làm gì được nữa chứ?

Tôi nắm chặt mảng ngọc trước ngực.

—— còn có thể, có thể làm được gì nữa đây?

Đa không thể trở về được rồi. Hết thảy, đều đã không còn kịp nữa.

Cho dù Vương Tranh thực sự là do y hại chết, tôi cũng không thể làm gì được.

Tôi nghẹn ngào, vùi đầu thật sâu vào lòng y.

Tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, thà cứ thế một người rời đi.

Rốt cuộc không thể gắng gượng được rồi.

=__=

Chỉ một đoạn ngắn mà thôi,
Mình không hiểu đủ để biên tập nốt cả chương.
Nhưng có như là chút đổi mới đi,
Lần đầu tiên Kỳ Nhật, cậu ấy dám dõng dạc như thế mà nói chuyện với Tam gia,
Cậu mệt mỏi đủ rồi, Tam gia cũng kìm nén đủ rồi,
Hai người họ vốn không ai nợ ai cả,
Buông tay đi thôi....

à mà, mình luôn cảm giác qua đoạn này rồi, Kỳ Nhật cũng gián tiếp chấp nhận tình cảm của Nhâm tam gia,
phải không nhỉ? :">

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

[TĐ] - Chương 3.2

Chương 3.2




Au: Lâm An
Ed: Hải

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu suy nghĩ loạn chuyển song chỉ có thể cắn môi mà không nói được lời nào, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm trầm,, lại đưa tay chống lên cửa, thanh âm có chút khàn khàn , “Những người như cậu ấy mà, trách sao người ta cứ thích gây khó dễ cho mình, thế nào cũng giống như là đang mời gọi người khác mau tới ăn hiếp người ta đi, người ta sẽ không phải kháng đâu mà…..”

 Dứt khoát quay đầu bỏ đi là câu trả lời của tôi cho mầy lời lăng nhăng của hắn, hung hăng đóng sập cửa lại, chỉnh đốn lại trang phục có chút xộc xệch mà trong đầu vẫn vướng mắc không thôi, Tiêu Đàn Dương nói sau này tôi đừng tới cầu xin hắn là có ý gì? Không lẽ Kiều Phi thực sự sẽ làm những chuyện mà tôi không ngờ tới? Kiều Phi vốn là kẻ rất trọng sĩ diện, dù hắn làm hay không làm ra chuyện gì đi nữa thì với bản tính kiêu ngạo cùng uy tín rất lớn mà hắn có, chỉ cần hắn nói một câu mà thôi, không ch

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

[TĐ] - Chương 3.1

::. Chương 3.1 .::


Au: Lâm An
Ed: Hạ

Lúc tôi cầm bài thi về chỗ, Kiều Phi nhìn tôi với ánh mắt có chút kì lạ, mà tâm tình tôi lúc này tốt lắm, thế là hướng phía hắn cười một cái, đến khi tiếng chuông báo hết giờ, La Hải đi đến vỗ vỗ vai tôi, cười nói: “Thành tích tiến bộ lắm nha, Kiều Phi đúng là rất quan tâm giúp đỡ cậu nhỉ.”

Tôi chỉ cười rồi gật đầu, cậu ta lại tiếp tục ôn hoà mở miệng nói: “Sau này có điều nào không hiểu cứ qua hỏi tôi đi, tôi sẽ tận tình chỉ giúp cho.” Tôi vừa định nói tiếng cảm

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

[ Mục lục ] : Trọng sinh chi Thù đồ - Lâm An

      Trọng sinh chi thù đồ – Lâm An

(Nguồn: VnSharing)
Tên tác phẩm: Trọng sinh chi thù đồ <tương lai lúc chưa trọng sinh >
Tác giả: Lâm An
Thể loại: hiện đại, trọng sinh, cường công cường thụ, cường thủ hào đoạt, hắc bang
Bản Qt: 68 chương (Hoàn)
Bản ed: đang lết
Văn án: ỌvỌy sẽ bổ sung sau

p.s: Hình ảnh minh họa trong bài chỉ để minh họa :">
chẳng liên quan đến nội dung đâu ÔvÔy

p.ss: bạn có thể bỏ luôn chương 1-2 cũng được, nó thực sự rất nhàm vì tớ đã chai cảm xúc khi biên tập lại hai 
chương đầu này rồi TT___TT,,

chung chung là Trần Mặc đi dự đám cưới của Kiều Phi song vì tự kỉ mà bị xe tông, xe tông xong rồi liền bị đạp về quá khứ của tám năm trước. Cậu ấy thẳng thừng cự tuyệt quá khứ của mình và muốn thay đổi nó, như vậy cậu sẽ không phải chấp nhận cái kết cục đáng hối hận trước đây nữa. Với motip cổ điển - theo tình thình chạy chạy tình tình theo , một lần nữa sống lại, một lần nữa đổi thay, cuộc sống của Trần Mặc sẽ trở nên thế nào khi cậu đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn, đủ quyết tuyệt để thay đổi vận mệnh của mình?
ÒvÓy

Chương 3 : [ 1 ] [ 2 ]
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
.......

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[TĐ] - Chương 2

::. Chương 2 .::



Au: Lâm An
Ed: Hải

Tôi ôm cặp sách lùi về sau hai bước, nhìn thấy ý cười âm tình bất định trên mặt hắn, khẽ cắn môi, vôị vã xoay người chạy ra hướng đường lớn. Lần này Tiêu Đàn Dương không có đuổi theo, tôi ôm chặt túi sách trong tay, cố sức chạy nahnh hơn nữa, gió đêm lạnh giá vùn vụt quét bên tai, tôi gần như là dùng toàn lực để trốn chạy, mãi đến khi ngực đau rát mới ngừng lại, hai tay chống đỡ trên tường mà khó nhọc thở gấp.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

[TĐ] - Chương 1

Chương 1



Au: Lâm An

Ed: Hải


Gió nghiêng nghiêng thôi, mưa lất phất rơi…


Ngày 9 tháng 9, ngày này quả đúng là ngày lành tháng tốt. Từ khu phố bên cạnh, tiếng chuông giáo đường như trước ở giữa không trung ngân vang, nửa giờ sau không khí vẫn còn rất ồn ào náo nhiệt. Chú rể cao lớn anh tuấn ôm cô dâu e ấp tựa như  chú chim sẻ theo giáo đường đi tới. Từ trong chiếc xe  được trang trí hoa lệ,  cô dâu bước ra, tà áo thuần trắng khẽ lay động  trong gió. Vô tình giẫm lên vũng nước mưa làm bắn lên vài gịot nước li ti, hai người nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc mỹ mãn, đôi nhẫn trên ngón tay tản ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.