Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

[TĐ] Chương 4

Đệ 4 chương



Au: Lâm An

Edit: Vụ


 Lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên, tôi vặn vẹo túm lấy cổ áo Tiêu Đàn Dương, trong đầu nhất thời hoàn toàn trống rỗng,  mắt nóng lên, nắm tay lại càng thêm run rẩy mà siết chặt lại.   

Hắn vẫn như cũ là một bộ dáng tươi cười đắc ý, đưa tay nắm lấy cổ tay tôi. “Tôi biết rồi tôi biết rồi, không cần tức giận vầy chứ.”

Người này trong trí nhớ tám năm trước kia căn bản là cái kẻ có cũng như không, thế nhưng tại sao lúc này lại có thể đơn giản mà ảnh hưởng đến tâm tình tôi như vậy? không lẽ đây là cái giá cho một lần sống lại của tôi hay sao? Là hệ quả do tôi thay đổi lựa chọn của mình? Tất cả mọi chuyện đều phát triển trệch quỹ đạo, mặc tôi vùng vẫy tìm cách xoay chuyển? [ à thì đó là cái gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ấy :”> ]

Nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, tôi đưa tay lau mặt, mệt mỏi áp chế lửa giận trong lòng, “Cậu đùa giỡn như vậy đã đủ chưa? Đủ rồi thì làm phiền lui ra đi, đừng cản đường tôi.” 

Hắn chỉ là mỉm cười nghiêng người tránh đi, trong mắt hiện lên tình tự khó nói rõ, ghé cạnh tai tôi thấp giọng nói một câu, “ Trần Mặc, phải làm sao đây, hứng thú của tôi đối với cậu càng lúc càng tăng rồi….” 

Nhịn không được rùng mình một cái, tôi xoay người căm tức nhìn hắn, thế nhưng hắn lại tỏ vẻ không quan tâm làm như không có gì mà xoay người xuống lầu, tôi ngây người một lúc rồi mới bất đắc dĩ xoay người xuống lầu trở về nhà.



Về đến nhà, mẹ một bên gắp rau cho tôi một bên hỏi," Ở trường học thế nào rồi? Thành tích của con có tốt hơn chút nào không?"

Tôi hàm hàm hồ hồ trả lời, cơm nước xong liền đi vào trong phòng mở sách vở ra, nhìn vài hàng chữ rồi không biết vì cái gì mà lại thất thần, nghĩ  nghĩ rồi lại nhớ tới biểu tình của Tiêu Đàn Dương khi nói câu nói kia trước khi rời phòng học. 

Trong trí nhớ của tôi, Tiêu Đàn Dương của tám năm trước cùng tôi một chút quen biết cũng không có, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau ở lớp học mà thôi. Cha hắn là người có thế lực, nghe nói cho dù đi thi không đủ điểm đỗ cũng có thể vào thẳng đại học rồi, cho nên ở trường giáo viên thực ra cũng chẳng quan tâm đến hắn mấy, chỉ cần hắn không ở trường gây chuyện là được. Trước kia hắn ta thực có bắt nạt tôi dăm ba lần, nhưng là dù nói thế nào cũng chẳng để mắt đến tôi bao giờ.  [ có một câu ở giữa nữa, nhưng tớ không hiểu được nên đành tách hẳn nó ra.]

Trần Mặc, phải làm sao đây, hứng thú của tôi đối với cậu càng lúc càng tăng rồi….” 

Lời nói của hắn đột nhiên lại vang vọng bên tai, tôi hạ mắt nhìn tập sách vở trước mặt, trong nội tâm cười nhạt một tiếng, thật là, cái này chính là hưng phấn nhất thời khi kiếm được thứ đồ chơi mới lạ đi, đại thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh lại lần đầu bị người phản kích dữ dội như vậy, đương nhiên là sẽ có phần cảm thấy kích thích mới lạ không thôi rồi.

Mẹ tôi ở bên ngoài gõ cửa phòng, “Trần Mặc, có bạn học của con gọi điện đến này.” , trong giọng nói lại chất chứa niềm vui kì lạ, cũng phải thôi mà, bản thân tôi trước đây lập dị như vậy, căn bản là chẳng có lấy một người bạn, chứ đừng nói đến chuyện có bạn học gọi điện đến nhà.

“Con ra đây.” Tôi đứng lên duỗi thắt lưng một cái, xoa xoa mi tâm rồi ra mở cửa phòng, đi ra phòng khách nghe điện thoại, thanh âm vẫn còn mang theo chút mệt mỏi do vừa mới đọc sách, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, tôi cầm ống nghe cũng không nói thêm lời nào, mãi một lúc sau mới truyền đến một  thanh âm quen thuộc, “ Trần Mặc, là tôi, ra ngoài một chút đi.”

 "Không được, tôi đang học bài, ngày mai vẫn còn phải thi nữa, tôi không có cái trình độ đi thi không học bài mà vẫn có tthể được điểm cao được đâu, làm bài tốt rồi có khi còn bị nói là đi quay cóp.” Có thể là do đối thoại thông qua điện thoại, tôi mới có thể thẳng thừng như vậy.

“Ra ngoài một lúc thôi.” Ngữ khí rõ ràng đã có chút không kiên nhẫn, tôi chần chừ một lúc, “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở hoa viên bên cạnh khu nhà cậu.” hắn trả lời, lại rất tự nhiên đưa ra mệnh lệnh, “Trong vòng năm phút xuống cho tôi.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

 Tôi từ từ đặt ống nghe xuống, mẹ từ trong phòng đi ra, thoạt nhìn lại có vẻ vui lắm, “Ai vậy con? Bạn nào trễ vậy còn gọi cho con thế?”

“Không có gì đâu ạ, chỉ là hỏi chút chuyện về bài tập tối nay thôi.” Tôi cúp máy, đi vào phògn thu dọn sách vở vào trong cặp, “Mẹ à, mẹ cảm thấy con có thể đỗ được vào trường đại học trọng điểm nào đó không?”

"Con nghĩ được như vậy là mẹ mừng rỗi.” Mẹ đi tới vỗ vỗ đầu tôi, “Dạo này con chững chạc hơn nhiều khiến mẹ yên tâm lắm, không cần quá cưỡng ép chính mình đâu con.”

Ta xoay người cười cười, “Con biết.”

“Đi tắm rửa đi, tối nay nghỉ sớm một chút, mấy bữa nay trông con gầy đi nhiều rồi, đừng có gắng quá.” 

Mẹ xếp lại quần áo rồi đưa cho tôi rồi đẩy tôi vào phògn tắm. Kéo rèm che, tiếng nước chảy xối xả khiến tôi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thoải mái để cho dòng nước xối lên người mình, mặc cho những suy nghĩ hỗn loạn dần dần gột sạch, tôi đưa tay vuốt mặt. Những lời Bạch Tô nói hôm nay là nhắc nhở tôi, bởi vì tôi trước đây thường xuyên đeo bám lấy Kiều Phi nên có nhiều nữ sinh khó chịu với tôi, có lẽ tôi hẳn nên dứt khoát nói rõ cho Kiều Phi mới được; về phần Tiêu Đàn Dương, hắn với tôi vốn không có gì quen biết, chờ đến khi cảm giác mới lạ hết rồi tự khắc sẽ tìm mục tiêu khác thay thế thôi. Đưa tay men theo kệ đồ túm lấy khăn mặt rồi qua quýt lau khô tóc, tôi mặc áo ngủ lững thững ra khỏi phòng tắm, lại không thấy mẹ ngồi trong phòng khách xem tv liền đi thẳng về phòng mình, lập tức bị cái người không nên xuất hiện ở đây vào giờ này dọa cho giật mình, vừa định mở miệng thì liền bị chặn lại, đã thế còn bị người thô lỗ lôi kéo vào trong, “Kiều Phi làm sao mà cậu……..!” hắn xoay người khoá trái cửa phòng lại, mặt lạnh như tiền nhìn tôi, “Tôi bảo cậu ra ngoài sao cậu không ra?” 

Cái giọng điệu chất vấn này thật không ưa cho được, tôi nhíu mày,” Tại sao tôi phải ra? Tôi có nói là tôi sẽ đi à?”

Trên người hắn tản mát ra thứ  áp lực vô hình khiến tôi có chút hít thở không thông, tôi bước qua hắn định ra mở cửa, lại bị hắn mạnh mẽ áp đảo ghì xuống giường. Kiều Phi từ trên cao hạ mắt nhìn tôi, khoé miệng lại vẽ lên điệu cười khinh miệt hàm chứa phấn khích, “Trần Mặc, nếu không đọc được cái này, quả thật tôi còn nghĩ cậu đã thực sự thay da đổi thịt rồi, hoá ra lại cũng chỉ là thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của tôi phải không?”

Tôi trợn mắt nhìn, theo ánh mắt hắn liền thấy một cuốn sổ đang mở ra trên bàn. Khốn kiếp! Sớm biết vậy thì đã sớm xé tan cái thứ đó đi cho rồi! Tôi ra sức vùng vẫy muốn đứng dậy, "Mẹ nó, ai cho cậu vào đây!"

“Đi mà hỏi mẹ cậu ấy, tôi nói tôi muốn tìm Trần Mặc nhà bác để thảo luận chuyện bài vở, bà ấy còn vui mừng chẳng kịp, còn mở cửa cho tôi vào phòng cậu ngồi chờ kìa.” Kiều Phi nheo mắt, túm chặt lấy tay tôi, “Nếu không làm như vậy làm sao tôi biết được, cái con chó nhỏ lúc nào cũng bám theo tôi kia hoá ra là bởi vì nó thích tôi, khó trách trước đây cậu lúc nào cũng lởn vởn quanh tôi, xua đuổi thế nào cũng không chịu đi chính là vì cậu thích tôi chứ gì?”

“Buông tôi ra!” Tôi nghiến răng dùng sức giãy ra cho bằng được, mà Kiều Phi lúc này lại chẳng phải cái bộ dáng ôn hoà văn nhã như trước đó, hắn biểu lộ ra vẻ thâm độc mà gằn rằng, “Nói vậy thì cậu chính là cái loại biến thái thích đàn ông đó hả? Thảo nào…..”

“Cút!” Tôi dùng sức đạp thân người đang đè lên mình, “Kiều Phi, đừng có nghĩ là đọc nhật kí của tôi rồi thì cậu có quyền nói điều kiện, cậu cũng đã nói bản thân ghê tởm đồng tính đấy thôi, thích thì cứ tìm hiệu trưởng mà báo cáo, nói tôi là một thằng đồng tính đáng ghê tởm và cậu không thể chấp nhận được! Đấy! Cứ việc nói cho bằng hết đi!” Tôi điên cuồng túm cổ áo Kiều Phi, vung tay đấm vào cằm hắn một cú khiến hắn lảo đảo ngã nhào trên đất. Tôi đứng trước mặt hắn không ngừng thở gấp, nắm tay vẫn còn đang run rẩy. Hắn chậm rãi đứng lên, đưa mắt lạnh băng nhìn tôi, “Trần Mặc, là do cậu tự rước lấy..….”  [ ƠvƠ??]

Lời còn chưa dứt, hắn đã vung một quyền vào bụng tôi, chưa kịp tránh thì đã bị hắn túm cổ tay vặn ngược ra sau lưng rồi đè lên giường, mặt bị ép xuống đống chăn nệm. Tiếng dây thắt lưng lách cách vang lên, tiếp đó liền có xúc giác hai tay bị thắt lại, trong tiềm thức liền trỗi dậy một cảm giác kinh hoảng, tôi liền khoong ngừng ra sức giãy giụa lại bị hắn ép cho không thể cựa quậy. Tiếp đó liền cảm thấy sau lưng mát lạnh, quần bị kéo xuống, lộ ra toàn bộ phần hông và đùi. Tôi tức đến không thở nổi, “Kiều Phi! Đ.m mày làm cái trò gì vậy!? Mày điên rồi! Đây là đang ở nhà tao! Mày muốn làm gì!?"

“Còn có thể làm gì đây? Đương nhiên là muốn làm cậu rồi.” Kiều Phi ở phía sau đáp lời, đè chặt đầu tôi xuóng khiến tôi không thể quay đầu lại, “Kiều Phi! Mày điên rồi à!? Không phải mày không thích đàn ông sao! Thả tao ra!”

“Nhìn từ đằng sau thì nam với nữ có khác mấy đâu.” Tôi thậm chí còn có thể cảm thấy hắn đang  nhe răng cười thích chí mà trả lời, “Mà không phẩi cậu cũng thích đàn ông sao? Bị tôi làm một lần thì có làm sao, bớt làm bộ làm tịch đi, nói không chừng  chính cậu đã dạng chân như đàn bà để người ta đè bao nhiêu lần rồi ấy chứ?”

Tôi điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi ánh mắt sỉ nhục từ đằng sau. “Kiều Phi! Cậu điên rồi, buông tôi ra mau!”

“Đúng thế đấy! Là tôi điên rồi! Tôi điên rồi mới đi thích cậu, đi thích một thằng con trai! Tôi điên thật rồi đấy!” Kiều Phi cúi mình, môi như có như không đụng chạm vành tai tôi, hơi thở nóng ấm bên tai khiến tôi không khỏi run rẩy, “Trần Mặc,  không phải là cậu thích tôi sao, để tôi làm một lần, cậu có phải là con gái đâu, lo gì bị dính thai? Giả bộ làm gì chứ, thực ra cậu cũng rất muốn mà, phải không?” [ Ơ… đoạn này lừa tình quá kìa…..Ọ__Ọ]

Toàn thân tôi điên cuồng run rẩy, chẳng phân rõ là do tức giận hay là sợ hãi, một tay Kiều Phi đặt vào giữa đùi tôi, sau đó lại cảm giác cs vật thể nóng bỏng tại cái nơi khó mở miệng kia dùng sức đâm chọc, sau lại vỗ cái đốp lên mông tôi, không kiên nhẫn nói, “Thả lỏng một chút! Tôi không vào được!”

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng mẹ tôi gõ cửa, “trần Mặc à, hai đứa đang làm gì ở bên trong vậy? Không có chuyện gì đấy chứ?”

Tôi cắn răng không đáp tiếng nào, Kiều Phi đột nhiên ghé tai tôi thì thầm, “Cậu xem tôi cứ mở cửa ra vậy nhé? Để mẹ cậu xem bộ dáng hiện tại của con bà thế nào…..?”

Có thể mẹ tôi không nghe thấy ai đáp lại liền gọi to hơn, “Trần Mặc? Trần Mặc à? Mở cửa đi, hai đứa đang đánh nhau bên trong đấy hả?”

Tôi gấp đến độ lông tóc toàn thân đều dựng lên, Kiều Phi ở đằng sau một bên thì khẽ cười, một bên lại dùng sức đâm chọc. Xúc cảm đau nhức dọc sống lưng truyền đến, cảm giác bị vật gì đó tiến vào trong cơ thể thật sự rất khó chịu. Tôi nghiến chặt răng, hô hấp có chút dồn dập, hai tay bị dây lưng trói chặt đằng sau sau một hồi giãy giụa cũng đã nới lỏng không ít, chỉ là da tay liên tục cọ xát với đinh tán đính trên dây nên rất đau. Thừa lúc hắn đang phân tâm nhìn ra ngoài cửa, tôi dùng sức rút tay khỏi dây lưng, không quan tâm cánh tay bị đống đinh tán cứa rạch lung tung đến chảy cả máu, dồn sức co chân đạp thật mạnh ra đằng sau, tiếp đó là thanh âm vật nặng  phịch một cái tiếp đất, chậm rãi ngồi xuống, sửa sang lại áo xống bị kéo lộn xộn trên người, liếm liếm môi, thanh âm bình tĩnh nói vọng ra, “Không có gì đâu mẹ, bọn con chỉ nô đùa chút thôi.”

“Chú ý một chút, cẩn thận kẻo đụng đầu vào đầu đấy.” Mẹ dặn dò một câu rồi không thấy động tĩnh gì nữa, chắc là đã về phòng rồi. Lúc này tôi mới chậm rãi xoay người xuống giường. Đằng sau tuy có cảm giác căng trướng nhưng lúc nãy cũng chưa tiến vào, đau thì có đau những may là không bị chảy máu. Tôi cau mày nhìn Kiều Phi đang ngồi bẹp trên sàn, đá đá hắn, “Đứng dậy! Đồ cưỡng d*m!”  [ -_- tôi cũng không biết phải diễn đạt ntn….]

Kiều Phi nằm trên sàn, tay vắt ngang che mặt, không đáp lấy một tiếng. Tôi nhìn thứ đã mềm oặt kia, khẽ chuyền tầm mắt, “Cậu có thể về được rồi.”

Đứng mãi một lúc mới cảm thấy cảm giác đau rát từ vết thương trên tay, trong phòng không có khăn hay giấy để lau, ra ngoài lấy thì rất dễ bị mẹ phát hiện, bất đắc dĩ đành đưa tay lêm miệng liếm, vị máu tanh nhàn nhàn chầm chậm lãn tràn trong khoang miệng.

Kiều Phi vẫn nằm lì trên sàn không nhúc nhích, tôi bước tới giường rồi ngồi xuống, giơ chân đạp qua, “Dậy rồi thì cút mau đi.”

Kiều Phi đưa tay túm lấy chân tôi, tay kia vẫn che mắt, trong miệng lầm bầm cái gì đó tôi chẳng nghe ra, “Nói to lên, tôi không nghe rõ.”

“Tôi nói cậu mẹ nó đúng là cái đồ lừa đảo!” hắn đột nhiên dùng sức kéo chân tôi khiến tôi ngã chúi trên sàn, khuỷu tay đập vào chân giường đau điếng làm tôi xuýt xoa không ngừng, “Đ.m ông điên à!”

“Mẹ nó đúng là bệnh thật rồi!” Kiều Phi hung hăng chửi một câu, lại vương tay xoa xoa khuỷu tay tôi, “Có bị sưng không?”

Tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, “Kiều Phi, không phải cậu bị đạp một cái thì ngu đầu luôn rồi đấy hả?”

Hắn có chút xấu hổ rút tay về, chỉnh trang lại quần áo rồi đứng lên, nhanh chóng biến về cái mặt lạnh lùng ương ngạnh vừa rồi, “Những chuyện cậu viết trong nhật kí kia có phải là thật không?”

“Nhật kí của tôi viết cái gì?” Vết thương đã khép miệng bởi vì vận động kịch liệt vừa rồi lại tiếp tục chảy máu, tôi cúi đầu liềm miệng vết thương, ánh mắt hắn thoáng nổi lên quang mang nóng như lửa, “Trong nhật kí cậu viết cậu thích tôi.”

“Vậy thì sao?” Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước đây tôi thích cậu, giờ lại không thích nữa, cậu có thể làm được  ?”

Sắc mặt hắn thoáng cái tái đi, tôi nói luôn, “Không phải cậu nói tôi là cái loại đồng tính khốn nạn sao, tôi không đeo bám cậu nữa chẳng phải là rất tốt sao? Với lại trong lớp nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ cậu như vậy, tôi với cậu mà nói hẳn là không đủ tư cách để cạnh tranh đúng không? Sắp tới lại thi nữa rồi, thành tích cậu trước giờ luôn rất tốt nên đỗ vào trường trọng điểm rất dễ dàng, nhưng cũng không thể mất tập trung……….”

Hắn nghiến răng, trong mắt giống như toé lửa, tôi vẫn tiếp tục liếmvết thương trên tay, biểu tình chẳng liên quan, nói, “Dù sao cậu vốn không thích đàn ông, mà hồi giờ cậu ghét tôi như vậy, tôi không bám theo cậu nữa không phải đôi bên cầu toàn sao?”


“Sau đó thì sao? Cậu lại đi đeo bám người khác? Mục tiêu kế tiếp lại là ai đây? Tiêu Đàn Dương hay La hải?” Chậm rãi cắn từng chữ, trong mắt là sự khinh miệt không che giấu, “Cậu đúng là đồ ti tiện, không đeo bám đàn ông một phút liền không sống được?”





...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét