|1 |
“Âu Dương, thấy
bánh mì của tôi để đâu không?” Lí Phi uể oải nằm bẹp trên bàn làm việc của Âu Dương, tay còn cầm lọ mứt hoa quả huơ huơ.
“Bánh mì á?” Một
người thò đầu ra từ núi giấy tờ ngổn ngang, trên tay là miếng bánh đang gặm dở,
“Ai da, ….tôi đói quá…..tiện tay……”
“Hình Tân! Sao
cậu dám ăn bữa trưa của tôi! Mau phun hết ra đây! " Lê Phi bật dậy gào
khóc thảm thiết, cướp miếng bánh trên tay Hình Tân nhét vào miệng, "Hình
Tân, cậu có đói thì tự mua đồ về ăn đi. Lương tháng trước của tôi đã bị lão Mạc
khấu trừ hết rồi, hiện tại là lấy bánh mì sống qua ngày đó, cậu lại còn ăn vụng nữa!"
Lê Phi giận đến hai tay quờ quạng lung tung, cao thấp trên người Hình Tân mò mẫm
đòi tiền bồi thường.
“Lại làm gì
chọc tức cậu ta nữa vậy?” Âu Dương Yến từ ngăn tủ lấy ra hộp mì ăn liền ném cho
Lê Phi. Thảo nào đồ ăn vặt trong văn phòng mấy bữa nay đi đâu hết, toàn bộ có
khi đã tuồn hết vào bụng tiểu tử này rồi.
“Cũng có làm
gì đâu à, tui có chọc chủ nhiệm mỗi tí.” Lê Phi hạnh phúc ăn mì ăn liền, không
chút quan tâm điều mình vừa nói có bao nhiêu khiến người khác giật mình.
“Mỗi tí của cậu
á..?” trời sinh tính thành thật Hình Tân thật sự không dám tưởng tượng cái tình
cảnh đó ra sao. Đừng nói cái gì mà trêu ghẹo này nọ, chỉ cần đứng trước con người
đó là cậu liền trở nên luống cuống ghê lắm
"Âu Dương,
tôi ra ngoài bây giờ đây, anh chuẩn bị xong chưa ?" Ứng Cảnh từ văn
phòng đi ra, lớn giọng hỏi.
"OK."
Âu Dương Yến nói xong, Ứng Cảnh liền bước tới đẩy xe lăn rời đi.
"Ẻh? Ứng
lão đại cùng Âu Dương muốn đi đâu vậy?"
Người hỏi là Lê Phi, nhân viên có chức vụ thấp
nhất trong phòng làm việc 2313.
"Buổi
sáng Âu Dương có nói anh ấy muốn đến Cục Doanh thu nội địa." Hình Tân đẩy mắt kính, không chắc chắn trả lời.
Lí Phi cắn môi gật gật đầu. Âu Dương Yến là kế toán, phụ trách toàn bộ thu chi trong văn phòng, anh cần ra cục thuế
vụ làm việc là chuyện bình thường.
Ngồi ở trên
xe, Âu Dương Yến đem thu chi tài chính và thuế trong một tháng này của công ty đơn
giản báo cáo lại cho Ứng Cảnh . Vừa nói được một nửa đã bị hắn không kiên nhẫn
ngắt lời:
“Âu Dương à, mấy chuyện này anh cứ nói với Mạc Thiệu đi. Tôi nghe mà chóng hết cả mặt
đây này. Phòng chúng ta tuy chỉ có vài người, nhưng chúng tôi rất tin tưởng
năng lực làm việc của anh, sau này không cần phải báo cáo mỗi ngày đâu.”
Bộ dáng Ứng Cảnh
thực không có một chút ý thức làm ông chủ. Văn phòng 2313 này là trụ sở công ty
mà bọn họ và mấy người bạn cùng đại học từ khi chưa tốt nghiệp đã mở ra. Ý định
ban đầu vốn chỉ là tuổi trẻ hăng hái muốn tự thử sức mình, không nghĩ tới càng
làm công ty lại càng phát triển lớn hơn. Khi mới bắt đầu, bọn họ có thể xử lí được một số phương diện tài chính nhất định, nhưng
càng về sau vấn đề phát sinh lại càng vượt ra ngoài tầm kiểm soát, may mắn là
có Âu Dương Yến. Nghĩ đến đây, Ứng Cảnh không đừng đựơc mà cảm thán, đây hẳn là
việc tốt duy nhất Lê Phi từng làm cho bọn
họ đi.
“Mạc Thiệu xuất
ngoại rồi.” Âu Dương Yến nhắc nhở.
“Vậy chờ hắn
về nước.” Ứng Cảnh nói, rồi mới thầm rủa “Cái tên chết tiệt, bớt một lần hưởng
tuần trăng mật sẽ chết sao, năm nào cũng biến mất đúng vào thời điểm quan trọng .. Tôi thấy tuần trăng mật chỉ là lấy cớ, hắn căn bản là muốn
trốn tránh trách nhiệm thì có!”
Âu Dương Yến
không đáp lại,chỉ cười cười. Văn phòng vốn có sáu nguời giữ vai trò trụ cột, ai
cũng đều rất có năng lực. Trừ khi có việc cần họ ra mặt xử lí, mọi việc còn lại
đều một tay Mạc Thiệu giải quyết. Có điều,
Mạc Thiệu hắn khôn ngoan có thừa, năm nào cũng vậy, cứ vào thời điểm bận rộn nhất
hắn sẽ cùng Hàn Trang trốn ra nước ngoài
hướng tuần trăng mật, toàn bộ công chuyện đều dồn hết cho mấy kẻ quanh năm nhàn
hạ, coi như là thuận tiện đòi nợ dồn cả năm luôn.
Đến cục thuế
vụ, Ứng Cảnh đi trước làm việc của mình. Âu Dương cũng rời đi nộp bản báo cáo thống kê thu chi. Người
rất đông, Âu Dương Yến đi đứng lại không tiện nên phải hai tiếng sau
mới có thể hoàn thành tất cả. Đứng ở cửa chờ Ứng Cảnh tới đón, Âu Dương nhàm
chán lấy thuốc ra hút, anh không nghiện thuốc, chỉ là những lúc không có gì làm
sẽ lấy ra hút .
“Yến…?” Có
người cất tiếng gọi, thanh âm không xác định, còn ẩn ẩn chút dè dặt.
Âu Dương Yến
quay đầu nhìn lại, tâm tình lập tức biến xấu, lạnh nhạt đáp: “Cứ gọi tôi là Âu
Dương, cảm ơn.”
“Yến….” Người
kia vừa mở miệng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương chiếu đến, không thể
không sửa lời, “Âu Dương…… em… vẫn khoẻ chứ?”
Âu Dương Yến
chậm rãi hút thuốc, nụ cười trào phúng hiện trên khuôn mặt, “Anh thấy tôi thế
này không ổn sao?”
Phản ứng của
Âu Dương Yến trừ bỏ lãnh đạm cùng lạnh nhạt ra, một chút cảm tình cũng không
có, người này tựa hồ bị tổn thương, biểu hiện trên mặt có chút cứng ngắc.
Âu Dương Yến
quay đi, không để ý đến anh ta, dùng sức đẩy xe lăn tiến lên. Người đó lập tức
muốn đi lên giúp đỡ lại bị Âu Dương Yên
không chút lưu tình gạt đi. Anh ta không dám bước lên, đứng lặng một chỗ nhìn Âu
Dương Yến tự đẩy xe hướng cửa lớn đi đến.
Ngay lúc đó một chiếc xe dừng lại ngay phía trước Âu Dương, người ở trong đi xuống giúp
anh lên xe. Từ đầu đến cuối, Âu Dương Yến căn bản không hề nhìn đến người đàn
ông đứng kia dù chỉ một lần.
Lý Thương Châu
hung hăng vò đầu bứt tai, tức giận thở hổn hển. Tình cảnh giữa hắn và Âu Dương
Yến đi đến ngày hôm nay tất cả đều do hắn. Hiện tai hắn có ở trước mặt Âu Dương
Yến thề sống thề chết đi chăng nữa, Âu Dương Yến cũng sẽ không tha thứ cho hắn
.
“Âu Dương,
anh không sao chứ?” Ứng Cảnh thỉnh thoảng liếc nhìn Âu Dương Yến, lúc nãy đỡ
anh lên xe, hắn cũng nhìn ra được tâm tình Âu Dương không tốt.
“Không có việc
gì.” Âu Dương Yến đáp, ấp chế cơn đau tức trong ngực.
Lí Thương
Châu, anh đã điên cuồng mà yêu người đàn ông này, những cũng chỉ là ‘đã từng’.
Từng vì sự dịu dàng chăm sóc của hắn ta mà mê đắm, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.
Cuối cùng…… bản thân lại chính vì đoạn tình duyên này mà mất hết tất cả.
Trong vụ tan
nạn giao thông ba năm trước, anh cứu Lý Thương Châu một mạng, nhưng lại khiến
cho chính mình mất đi hai chân. Mà sau khi dạo quanh qủy môn quan một vòng,
chính Lý Thương Châu lại nói với anh rằng, hắn sẽ kết hôn, đương nhiên, người hắn
cưới không phải là anh. Sau vụ tai nạn,
quan hệ giữa hai người bị người nhà phát hiện. Lý Thương Châu tuy rằng ôn nhu,
hắn nhưng lại cũng yếu đuối. Không thể chịu được áp lực từ phía gia đình, Lý
Thương Châu trong thời gian nửa tháng anh hôn mê đã nhanh chóng có bạn gái,rồi
cũng ngay sau đó đã đính hôn.
Âu Dương Yến
hiện tại vẫn nhớ rõ cái ngày Lý Thươgn Châu qùy trước mặt mình giải thích, rằng
anh không hiểu được cảm giác của hắn, áp
lực mà hắn phải gánh chịu…. Đối với Lý
Thương Châu, anh không hận, chỉ có mất hết hy vọng. Mình cũng chẳng phải phụ nữ,
bị ruồng bỏ còn có thể khóc lóc tố khổ.
Trừ bỏ gượng cười vài tiếng, anh còn có thể làm gì? Ai bảo anh là đàn ông? Một
người đàn ông lại đi yêu một người đàn ông khác ?
Lý Thương
Châu kết hôn, còn anh bị mất hai chân một mình nằm trên giường bệnh. Sau khi biết
rõ tính hướng của anh, gia đình cũng
liên tục thúc ép anh phải kết hôn. Anh không phải Lý Thương Châu, cho nên anh
không thể đáp ứng, cuối cùng bị gia đình từ mặt. Không có viêc làm, bản thân bị
người mình yêu ruồng bỏ, đến cả đôi chân cùng không còn….. Nếu không phải Lê
Phi tình cờ gặp được………..
*
Trong một góc
của công viên, Hùng Thiên cúi thấp đầu chịu đựng bạn gái quở trách.
“Anh thử nhìn bạn trai Vương Cầm mà xem!
Người ta mỗi tháng được hơn 5000đồng tiền lương, còn chưa kể tiền thưởng nữa
đấy!! Vương Cầm toàn thân đều là trang sức đắt tiền, còn tôi từ trên xuống dưới
chỉ có mỗi cái dây chuyền vàng 18k này là qúy nhất. Anh có biết đi chơi cùng mấy
người Vương Cầm tôi mát mặt như thế nào
không? Người ta mua cái này cái kia thoả thích, tôi đây chỉ mua một bộ quần áo
mấy trăm đồng mà còn phải cân nhắc do dự nửa ngày. Trong số bạn học cùng tốt
nghiệp chỉ có anh là kiếm được ít tiền nhất, lại cũng vô dụng nhất !! Anh
nói tôi như thế nào có thể coi trọng anh được !?"
Ngô Doanh
Doanh một bên khóc một bên mắng. Trước đây khi còn học ở trường, cô thấy Hùg
Thiên tình tình thành thật chất phác nên mới chủ động làm quen, nhưng sau khi
ra trường đi vào xã hội, biểu hiện của hắn lại nhu nhược , không có tiền đồ.
“Anh một chút
chí tiến thủ cũng không có, mỗi tháng phải tằn tiện sống dựa vào 1000đồng tiền lương
kia. Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài đi làm để kiếm thêm tiền. Anh
xem anh như vậy làm sao tôi có thể lấy anh? Lấy anh rồi sẽ ăn không khí để sống
sao??”
Ngô Doanh
Doanh càng nói càng thương tâm, yêu phải
một người không có tiền thì khỏi nói đi, đằng này chính hắn một chút tiền đồ cũng không có, làm cho cô
thực sự thất vọng.
“Doanh
Doanh…..anh, anh sẽ cố gắng kiếm tiền.
Em đừng khóc…” Hùng Thiên vừa muốn đi qua lau nước mắt cho bạn gái, lại bị cô tức
tối gạt ra. Tiếp đó bên tai liền nghe thấy
thanh âm sắc nhọn truyền đến :
“Kiếm tiền!?
Anh lấy cái gì mà kiếm tiền? Tốt nghiệp cũng đã được ba năm, tính xem anh đã hứa
hẹn với tôi bao nhiêu lần rôi? Tôi đúng là mù rồi mới coi trọng anh. Anh xem
anh bộ dáng cao to khoẻ mạnh thế kia, cả ngày lại cứ thích chui rúc trong bếp. Tôi đến phát ghét chuyện anh thích nấu
ăn rồi, thích làm việc nhà giống như một bà nội trợ vậy, như thế nào cũng không
ra một người đàn ông !"
Ngô Doanh
Doanh càng khóc càng thương tâm, sau đó đứng lên, dứt khoát nói: "Tôi muốn
chia tay. Tôi với anh không thể cứ tiếp tục thế này được nữa. Hùng Thiên, chúng
ta chia tay đi."
"Doanh
Doanh!" Hùng Thiên hoảng sợ, tay
chân luống cuống kéo lấy Ngô Doanh Doanh khẩn cầu nói: " Doanh Doanh, đừng
chia tay, anh xin em. Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền mà. Xin em, đừng chia
tay !"
"Buông
ra!" Ngô Doanh Doanh đẩy Hùng Thiên ra, lui về sau hai bước "Tôi sẽ
không nghe anh thêm một lần nào nữa. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh
cả đời đều như thế này, cuối cùng cũng sẽ
chẳng thể tiến xa hơn được. Tôi muốn chia tay. Bố mẹ tôi vẫn luôn xem thường
anh anh biết không, thấy anh cũng chỉ thêm chướng mắt thôi, mà anh cũng quá an
phận đi, một chút thay đổi cũng không có! Tôi không muốn tiếp tục đoạn ngày mà
ăn cơm Tây cũng thấy xót tiền. Tôi muốn chia tay !"
“Doanh Doanh,
Doanh Doanh….. anh xin em, đừng chia tay……chúng ta đã bên nhau năm năm……anh yêu
em mà…….” Hùng Thiên cuông quít cầu xin, cảm tình trong năm năm, cứ như vậy mà
chấm dứt được sao?
“Hùng Thiên,
tôi mệt mỏi quá rồi, anh đã làm tôi thất vọng quá nhiều. Chia tay đi. Tiếp tục
cũng chỉ làm khổ đôi bên. Yêu mà không có tiền thì không thể hạnh phúc. Hơn
nưa……. Tình yêu của tôi với anh đã sớm vì anh mà phai nhạt. Tôi hiệnt ại đối
anh chỉ có thất vọng mà thôi." Gạt tay Hùng Thiên ra, Ngô Doanh Doanh bước
đi không chút lưu luyến.
Hùng Thiên
ngơ ngác đúng nhìn bóng dáng bạn gái đã đi xa, chính là không thể tin được, hắn
không muốn tin. Hắn thất tình, bởi vì hắn bất tài , hắn vô dụng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét