Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

[ LKTBLHN] Chương 2

| 2 |


Con người ta lúc bị đen đủi uống phải cốc nước lạnh thôi cũng bị giắt răng. Âu Dương Yến cảm thấy  mình hôm nay ra khỏi cửa đúng vào ngày xấu rồi, ban ngày gặp Lý Thương Châu khiến anh buồn bực không ít, hiếm hoi lắm mới có đựơc buổi tối có thể về nhà một lần lại gặp phải một con ma men, bị đụng phải cũng không nói làm gì, đằng này tay trái lại bị gãy xương, vấn đề chính là anh vốn là một kẻ tàn phế, trước mắt sẽ là một khoảng  thời gian dài không thể tự chăm sóc bản thân.

Mà càng khiến cho Âu Dương Yến tức giận chính là, rõ ràng anh mới là người bị đụng phải, là người bị chịu thiệt, nhưng cái kẻ gây chuyện kia lại bày ra bộ dáng oan khuất đáng thương, làm như anh là kẻ uống say rồi tông phải người ta không bằng.

Kiểm tra xong rồi đắp thạch cao cũng đã 12h đêm, Âu Dương Yến gọi điện  thoại cho Hình Tân nhờ cậu ta lái xe đến đón, mặt lạnh đứng chờ trong đại sảnh của bệnh viện. Hùng Thiên co quắp đứng một góc đến thở cũng không dám thở mạnh, lượng cồn trong máu sau va chạm vừa rồi cũng rất nhanh liền tiêu biến.

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

[ LKTBLHN] Chương 1


|1 |


“Âu Dương, thấy bánh mì của tôi để đâu không?” Lí Phi uể oải nằm bẹp trên bàn làm việc của  Âu Dương, tay còn cầm lọ mứt hoa quả huơ huơ.

“Bánh mì á?” Một người thò đầu ra từ núi giấy tờ ngổn ngang, trên tay là miếng bánh đang gặm dở, “Ai da, ….tôi đói quá…..tiện tay……”

“Hình Tân! Sao cậu dám ăn bữa trưa của tôi! Mau phun hết ra đây! " Lê Phi bật dậy gào khóc thảm thiết, cướp miếng bánh trên tay Hình Tân nhét vào miệng, "Hình Tân, cậu có đói thì tự mua đồ về ăn đi. Lương tháng trước của tôi đã bị lão Mạc khấu trừ hết rồi, hiện tại là lấy bánh mì sống qua ngày đó, cậu lại còn ăn vụng nữa!" Lê Phi giận đến hai tay quờ quạng lung tung, cao thấp trên người Hình Tân mò mẫm đòi tiền bồi thường.

“Lại làm gì chọc tức cậu ta nữa vậy?” Âu Dương Yến từ ngăn tủ lấy ra hộp mì ăn liền ném cho Lê Phi. Thảo nào đồ ăn vặt trong văn phòng mấy bữa nay đi đâu hết, toàn bộ có khi đã tuồn hết vào bụng tiểu tử này rồi.

“Cũng có làm gì đâu à, tui có chọc chủ nhiệm mỗi tí.” Lê Phi hạnh phúc ăn mì ăn liền, không chút quan tâm điều mình vừa nói có bao nhiêu khiến người khác giật  mình.

“Mỗi tí của cậu á..?” trời sinh tính thành thật Hình Tân thật sự không dám tưởng tượng cái tình cảnh đó ra sao. Đừng nói cái gì mà trêu ghẹo này nọ, chỉ cần đứng trước con người đó là cậu  liền trở nên luống cuống ghê lắm

"Âu Dương, tôi ra ngoài bây giờ đây, anh chuẩn bị xong chưa ?" Ứng Cảnh từ văn phòng đi ra, lớn giọng hỏi.

"OK." Âu Dương Yến nói xong, Ứng Cảnh liền bước tới đẩy xe lăn rời đi.

"Ẻh? Ứng lão đại cùng Âu Dương muốn đi đâu vậy?"

 Người hỏi là Lê Phi, nhân viên có chức vụ thấp nhất trong phòng làm việc 2313.

"Buổi sáng Âu Dương có nói anh ấy muốn đến Cục Doanh thu nội địa." Hình Tân đẩy mắt kính, không chắc chắn trả lời. Lí Phi cắn môi gật gật đầu. Âu Dương Yến là kế toán, phụ trách toàn bộ  thu chi trong văn phòng, anh cần ra cục thuế vụ làm việc là chuyện bình thường.