Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

[TĐ] Chương 5

Chương 5



Trong lồng ngực khẽ nhói lên đau đớn, tôi quật cường nghênh cằm nhìn cậu ta, “Tôi cần đàn ông hay không và tôi thích ai đều không liên quan tới cậu. Kiều Phi, nhớ cho kỹ, cậu không có tư cách nói tôi!”

.

Một tay chống cằm, một bên ngậm cán bút nhìn ra ngoài cửa sổ, cả một buổi sáng thi cử liên miên, cả thầy và trò đều bị xoay đến choáng váng. Trong giờ chữa bài, thầy giáo theo thường lệ điểm danh, tiện thể khen ngợi tâng bốc Kiều Phi, không chỉ là học sinh có thành tích học tập dẫn đầu, hoà đồng giúp đỡ bạn bè, đặc biệt vẫn không quên hỗ trợ bạn bè cùng tiến, sau đó lại động viên k
hích lệ một hồi, ước chừng là chỉ còn ba tháng cuối cùng, mọi người nhất định phải cố gắng học tập giữ vững tinh thần để toàn bộ cả lớp ai cũng có thể đậu đại học………

Tối hôm qua Kiều Phi sau khi nghe tôi nói xong cũng không có làm ra phản ứng gì, chỉ là mím môi nghiến răng nghiến lợii nhìn chằm chằm tôi nửa ngày rồi đùng đùng nổi giận đạp cửa mà về. Mẹ tôi có hơi lo lắng, cứ mãi hỏi có phải hai đứa cãi nhau chuyện gì không. Cãi nhau? Với Kiều Phi kia? Tôi hừ mũi một cái, quăng bút, xoay người nhìn phía bàn Kiều Phi ở đằng sau. Hắn đang bình thản sắp xếp sách vở, nhàn nhã lật xem. Lúc này Kiều Phi tuy chỉ là một học sinh cấp III nhưng cũng đã là kẻ rất có mị lực, khuôn mặt góc cạnh, trong ánh mắt luôn tồn tại một loại thần thái cao cao tại thượng, nét cười lãnh đạm xa cách, khoé miệng vẽ lên vòng cung khéo léo tạo thành tư thái không giận mà tự uy.

Chẳng trách cậu ta luôn được đám đông nữ sinh hoan nghênh, trong số nam sinh cũng luôn là người đứng đầu, Kiều Phi và Tiêu Đàn Dương, trong ngôi trường này hai người họ so ra không ai có thể sánh cùng. Một người thì luôn là học sinh giỏi toàn diện trong mắt giáo viên, là nhân vật sáng giá nhất trong ban học; Một người là đại thiếu gia có quyền có thế, tâm tính ngoan lệ, sau lưng là một đống kẻ xưng huynh gọi đệ, ai lại dám động vào? Ngáp một cái, đứng dậy. La Hải ngồi bên cạnh gấp sách lại ôn hoà quay sang hỏi: “Cùng ăn cơm với tôi không?”

Tôi dụi dụi mắt, cười nhìn cậu ta, “Không đâu, không phải cậu vẫn thường về nhà ăn cơm sao? Hôm nay lại ăn ở trường à?”
Cậu ta thu gọn sách vở trên mặt bàn rồi đứng lên, chống tay lên bàn tôi, một tay đưa ra tính xoa đầu tôi, cười nói: “Bình thường tôi đều về nhà ăn cơm trưa, hiếm khi có lần ở lại trường một bữa. Vừa hay có người mới giới thiệu cho tôi một quán bánh canh tiết vịt* không tệ đâu, muốn đi cùng không?”

  (*) Về cơ bản thì giống miến/bún ở nước mình vầy á =_=× *trớt quớt*

Có chút xấu hổ tránh khỏi bàn tay đang đưa đến, tôi bước lui ra sau một chút, cứng ngắc cười đáp lại: “Vẫn là không cần đâu, tôi quen dùng bữa một mình rồi, cậu cứ đi đi.”

Cậu ta thu tay lại, cũng rất mất tự nhiên cười lại: “Vậy tôi đi một mình vậy.”

Tôi gật đầu, nhìn cậu ta ra khỏi phòng học rồi mới thở dài một hơi.

La Hải luôn là một người rất ôn hoà, có điều trong trí nhớ của tôi lại không có quá nhiều ấn tượng về cậu trai ôn hoà này. Tôi lắc đầu, không nghĩ nhiều vậy mà làm gì, lấy tập sách đã xếp sẵn trong ngăn bàn ra đi thẳng đến phòng y tế trường. Khoảng thời gian này trong phòng luôn rất yên tĩnh, là nơi lý tưởng để đọc sách ban trưa. Tôi đi dọc trên hành lang, trên tay ôm một tập sách. Mấy ngày nay ở nhà, tôi đem một loạt sách vở sửa soạn phân loại lại một lần, phát hiện mình trước đây quả nhiên là vì mấy chuyện vớ vẩn mà lơ là biết bao nhiêu vấn đề quan trọng cần lưu tâm. Chỉ vì quanh quẩn chuyện bị mọi người coi thường mà như con rùa rụt cổ, đến cả sách vở cũng chẳng màng đến. Quả thực bản thân mình của tám năm trước đúng là một kẻ ngu xuẩn.

Đến phòng y tế, vừa cúi đầu định đẩy cửa đi vào, đột nhiên một chuỗi rền rĩ kì quái truyền đến bên tai, âm thanh khàn khàn bao hàm kiềm nén khó chịu, không phân rõ là của nam hay nữ. Nhìn đến khung cảnh bên trong tôi nhất thời liền sững cả người. Trên chiếc giường duy nhất trong phòng, một người nữ sinh quần áo xộc xệch thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu rên khiến người khác phải nhíu mày, nam sinh nằm đè trên thân thể cô, một tay lần cởi từng nút áo trên người, một tay không ngần ngoại mà rà soát trên người nữ sinh ấy. Hai người nghe thấy tiếng mở cửa liền đồng thời quay phắt lại trừng tôi.

Thở hắt một hơi nhàm chán, tôi vào phòng, đặt sách lên trên chiếc bàn gần đó, sau rồi quay lưng đóng cửa lại, tiện thể nhắc nhở hai người họ, “Quấy rầy rồi, nhưng lần sau nếu muốn làm loại chuyện này phiền mấy người nhớ khoá trái cửa lại.”

Trong phòng im lặng một hồi, đột nhiên có người thét váng lên một tiếng, bên trong lại lịch kịch thêm một hồi. Tôi đứng dựa bên tường, nhìn nữ sinh kia cuống cuồng chạy ra ngoài, thấy tôi đứng bên cạnh cửa liền nghiến răng nghiến lời trừng mắt oán hận một cái rồi nhanh chóng xoay người chạy về hướng cầu thang. Tôi nhún nhún vai, sau lưng truyền tiếng cười khẩy, "Trần Mặc, phản ứng của cậu thật thú vị."

Phản ứng thú vị? Tôi xoay người đẩy cửa đi vào, nhìn cái người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, đầu tóc có hơi rối, quần áo trên người cũng lộn xộn, cúc áo cũng đã cơi ra phân nửa, lộ ra thân thể gầy gò những rắn chắc bên trong. Người kia ngửa mặt lên nhìn lại tôi, hai chân tùy ý giang rộng ngồi ở bên giường, hai mắt khẽ nheo lại, khoé miệng gợi ra nét cười lười biếng. Tôi nìn hắn ta một lúc, sau với tay lấy sách trên bàn bên cạnh, nhìn hắn, “Không biết có nên nhắc nhở cậu hay không, nhưng hiện tại đã làm loại chuyện này có phải là quá sớm không đây?”

Hắn không cho là đúng kéo lại khoá quần, với tay lấy áo khoác vắt trên ghế tùy ý mặc vào, “Theo cậu bảo thì lúc nào mới được? Tôi thích thì tôi làm, không phải sao? Hay cậu đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi?”

"Cậu thích nói sao cũng được, nhưng làm ơn lần sau có làm thì nhớ treo cái bảng ‘phòng có chó dữ miễn vào’ ngoài cửa giùm đi.” Tôi kèo mành cửa sổ ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong, cả căn phòng liền sáng sủa hơn hẳn, sau đó kéo ghế sang ngồi trước cửa sổ ngồi xuống rồi bắt đầu đọc sách. Tiêu Đàn Dương đứng ở trước cửa sổ nhìn tôi, tôi không nhìn lại hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại cứ bnhư ghim châm mà dính chặt lên người tôi vậy, thật sự là không thể phớt lờ cho được, đành gập sách lại, không kiên nhẫn ngẩng đầu, “Tiêu Đàn Dương, cậu nhìn tôi làm cái gì!?”

"Tôi đang nghĩ đến thằng chủ đáng thương của cậu đó, bị đớp cho một miếng mà lại chẳng hiểu là vì cái gì.” Hắn trân trân nhìn tôi nửa ngày trời, dựa trên tường ung dung mở miệng.

"Tôi đã nói tôi là Trần Mặc, không phải con chó coi nhà của ai hết, lại càng không phải vật sở hữu của bất cứ ai.” Lòng tôi thật bình tĩnh mà nhìn thẳng vào hắn, “Tôi và Kiều Phi chỉ là bạn cùng lớp, đơn giản vậy thôi, cậu còn gì chưa rõ không?”

"Chỗ không rõ rất nhiều." Hắn bước lên vài bước, một lau cầm lấy cuốn sách của tôi lật qua lật lại, “Ví dụ như, thời gian Trần Mặc mới vào học, tất cả các bài kiểm tra đều không một bài nào đạt nổi điểm chuẩn, mà cậu, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại có thể tiến bộ một cách bất ngờ như vậy; Lại ví dụ như, Trần Mặc mà tôi biết, Kiều Phi với nó giống như thánh sống ấy, bị ghét bỏ thế nào cũng chỉ dám khóc thôi, chứ đừng nói đến chuyện có gan cắn ngược lại. Hơn nữa, nó chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt tôi.” Hắn đặt lại sách trên tay tôi, cúi người đối mặt với tôi, khoé miệng khẽ mỉm cười, trong mắt loé lên thứ áp bách khiến người ta ít dám nhìn thẳng, "Tôi có thể xác định trăm phần trăm cậu không phải Trần Mặc. Một người trong khoảng thời gian ngắn có thể trở nên thông minh, trở nên độc lập tự chủ, nhưng, ánh mắt của hắn sẽ không thay đổi. Nói tôi biết, ‘cậu’ là ai?”  

"Tôi cũng không biết trí tưởng tượng của cậu có thể phong phú đến như vậy đó.” Tôi nhìn vào mắt hắn, thản nhiên cười, “Nếu tôi không phải là Trần Mặc, cậu nói xem tôi đây là ai? Tiêu Đàn Dương không phải cậu gần đây không có ra ngoài gây chuyện nên đầu óc có chút không bình thường đấy chứ?”

Hắn  khiêu mi cười, hàng mi đen dày có vẻ khí phách mười phần,"Trần Mặc, đừng nghĩ ở trước mặt tôi có thể giấu giếm điều gì.”

Cái gì mà giấu giếm chứ? Tôi cười, “Tiêu Đàn Dương, cậu nói tôi không phải Trần Mặc, vậy ‘tôi’ là ai?”

Tôi vẫn là tôi, chỉ là không phải cái ‘tôi’ trước kia, đã biết được kết cục của mình, tự nhiên sẽ không ngu ngốc mà giẫm vào vết xe đổ ấy nữa.

Hắn nhíu mày, tựa hồ đối với sự thật này rất bất mãn, cả căn phòng liền yên tĩnh hẳn, tôi dựng sách trên bàn, im lặng nhìn từng trang từng trang lật giở, hắn đột nhiên đưa tay đè lên cuốn sách, “Cậu cố gắng như vậy, là muốn cùng Kiều Phi thi vào trường trọng điểm sao?”

Trọng điểm? Các thầy cô trên lớp ngày nào cũng tụng nguyên một hồi kinh sử, ấy chính là phải cố gắng đạt được thành tích tốt, thi đậu vào trường đại học trọng điểm. Đối với tôi mà nói, điều này giống như chỉ có thể mơ chứ chẳng thể làm, sống thêm một đời này tức là được ban thêm một cơ hội trời cho, tại sao tôi phải liều sống liều chết làm chung việc với người không liên quan trong khi bản thân vẫn có thật nhiều chuyện muốn làm, muốn dành nhiều thời gian hơn bên  những người mà tôi trân trọng?

"Không có ý đó, chỉ muốn thử xem thế nào thôi.” Tôi nhìn trang sách, “Chắc cậu cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ, nghe nói cậu có thể trực tiếp vào trường học, không cần thi luôn?”

"Ai bảo?” Hắn cao giọng nói, có chút ngạc nhiên. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn gần như đang ịn dòng chữ ‘làm sao mà lại nghĩ vậy’, nói: “Không phải sao?”

"Đương nhiên, đại học cũng đâu phải do nhà tôi mở ra, làm sao không thi mà vào học luôn được.” Hắn vung tay, “Tuy tôi ít đến trường nhưng không có nghĩa là tôi không học gì cả. Giờ mới tan học mà cậu đã qua đây đọc sách, không ăn cơm hử?”

"Không muốn ăn.” Tôi chẳng buồn ngẳng đầu nhìn hắn, lười biếng rút cuốn sách dưới tay hắ ra tiếp tục lật giở, “Tôi muốn đọc sách, lúc ra ngoài nhớ đóng của hộ tôi.”

"Cần treo biển ghi nhà có chó dữ cấm vào không?” Hắn hiếm khi nói đùa một câu, đáng tiếc là chẳng buồn cười một chút nào. Tôi lẩm bẩm bảo hắn tùy tiện rồi vùi đầu đọc sách, mãi đến khi nghe tiếng của phòng lách cáh đóng lại mới chậm rãi ngẩng đầu, quay đầu nhìn phía củă ra vào mà ngẩn người.

Ánh mắt của Tiêu Đàn Dương quả nhiên rất nhạy cảm, ít nhất hắn là người đầu tiên chất vấn tôi về chuyện này.  Nhìn đống công thức định luật ghi chi chit trên trang vở, trong đâu tôi mường tượng ra đôi chút lý do. Tuy không biết tại sao hắn ta lại có hứng thú như vậy nhưng chắc chắn chẳng kéo dài được lâu. Đối với kiểu người nhàm chán như tôi, hắn chẳng qua là cảm thấy mới lạ. Về phần Kiều Phi, có gì hôm qua tôi cũng đã nói rõ ràng, cậu ta trước giờ đã ngứa mắt tôi như vậy, lúc này tự tôi dứt khoát buông tay là đúng đắn nhất. Chuyện đặt cược bằng chính tôn nghiêm và tương lai của mình để ở bên cậu ta để rồi cuối cùng bản thân lại thua trắng đến thảm hại vô cùng đời trước tôi đã nếm đủ, vậy nên sẽ không bao giờ chuyện đó có thể xảy ra một lần nào nữa.

Lại chú tâm tập trung vào phần giải bài tập, tôi lắc lắc đầu, vùi đầu vào đống bài tập số học.

Lần nữa ngẩng đầu lên đã là thời gian học buổi chiều, thấy bụng không quá đói, tôi rót cốc nước uống một hơi rồi kẹp sách vở lại chậm rãi đi về phòng học. Vừa bước vào phòng đã bị Bạch Tô gọi lại, cô hất cằm hướng về văn phòng chủ nhiệm, ý bảo thầy giáo gọi tôi qua.  Tôi đẩy cửa đi vào, chủ nhiệm lớp đang ngồi trước mặt, mà người đứng trước mặt ông vừa vặn là người mà giờ phút này tôi không muốn gặp mặt nhất, Kiều Phi.

"Trần Mặc tới rồi à, ngồi xuống đi.” Chủ nhiệm bảo tôi ngồi, còn Kiều Phi thì vẫn đang đứng bên cạnh.

“Thầy gọi em đến có chuyện gì vậy ạ?” Tôi nhìn chủ nhiệm đang khẩn trương chấm bài thi, nghe tôi hỏi, ông ngưng tay lại, “Trần Mặc, gần đây thành tích của em tiến bộ rất tốt, tinh thần cũng sáng sủa hơn trước kia nhiều, gần đây có thấy khó khăn chuyện gì không?”

"Cũng được thầy ạ.” Tôi mỉm cười, ông vui mừng gật đầu, “Em tiến bộ như vậy thầy rất mừng, thành tích lần thi này của em rất tốt! So với lần trước chỉ đứng trong nhóm 60, lần này em đã vào được top 10 của lớp rồi. Nhớ phải cố gắng hơn nữa, như vậy với có thể nắm chắc tấm vé vào đại học trọng điểm được.”

"Đây ít nhiều cũng là nhờ Kiều Phi dành thời gian bổ túc cho nên em mới có thể tiến bộ nhanh được như vậy, về chuyện trường đại học trọng điểm, em nghĩ em vẫn còn chưa đủ khả năng.” Tôi mỉm cười nhìn thoáng qua Kiều Phi, sắc mặt của cậu ta có chút giãn ra, nhưng ánh mắt lại vẫn như trước dửng dưng nhìn thẳng về phía trước.

Thầy giáo vười vô cùng ôn hoà, “Gần đây em đi học rất chăm chỉ, không có biểu hiện bỏ giờ hay mất tập trung, các thầy cô bộ môn cũng đều nói với thầy em đã tiến bộ rất nhanh. Nhớ tiếp tục phát huy nhé." Tôi gật gật đầu, ông lấy ra một bộ giáo án trong ngăn kéo đưa tôi, “Tập đề này em mang về luyện dần đi, kiến thức căn bản của em không vững, nên làm nhiều bài tập củng cố dần dần. Quyển này trước đây thầy có cho Kiều Phi mượn, cũng không khó lắm, em mang về làm rồi có gì không hiểu cứ hỏi bạn. Tranh thủ thời gian cố gắng từng chút một, thầy gọi Kiều Phi và em tới là vì chuyện này. Thương ngày quan hệ của hai em cũng tốt, trước đây hiệu trưởng cũng bảo tôi sắp xếp để Kiều Phi giúp đỡ em, hai trò học nhóm, có gì không hiểu cũng có thể giúp đỡ nhau. Thầy cũng đặt nhiều hy vọng vào em, nhưng đối với cả hai thì thầy cảm thấy rất yên tâm.

Tôi nhìn Kiều Phi, thấy cậu ta có chút thất thần, nói “Thầy à, việc học của Kiểu Phi vốn đã nhiều áp lực, em sợ sẽ quấy rầy ảnh hưởng đến bạn ấy………..”  

"Không sao cả, tôi rất sẵn lòng.”  Kiều Phi đột nhiên mở miệng ngắt lời tôi, nhướn mày nhìn tôi, ngưng lại một chút rồi nói, “Trần Mặc tiến bộ trong thời gian ngắn như vậy cũng khiến em rất ngạc nhiên, em nghĩ tiếp tục học nhóm lại trao đối phương pháp học tập với bạn ấy, như vậy mới có thể tiến bộ nhanh hơn."

Tôi có chút ngoài ý muốn nhìn cậu ta, thấy trên mặt cậu ta là ý cười không rõ cảm xúc, “Em rất muốn giúp đỡ các bạn học khi gặp khó khăn, như vậy mới có thể cùng nhau tiến bộ, Trần Mặc cậu nói xem có phải không.”
.
.
....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét